An Nhược nhìn vẻ mặt vốn nghiêm túc của cảnh sát trưởng giờ đây toàn mùi chó săn, thật sự có chút không chịu nổi.
Vậy chắc hẳn thượng tá Hiên sẽ không phải ngồi tù, có khi còn được cảnh sát trưởng mời đến khách sạn ăn chùa một bữa cũng không biết chừng.
Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.
An Nhược buông lỏng tâm tình, cười ha ha hai cái với Lục Mặc Hiên, cô bắt lấy cánh tay của anh."Cả ơn anh thượng tá Hiên, cảm ơn đã giúp đỡ nhân dân lao động trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng."
An Nhược vừa nói xong, Lục Mặc Hiên còn chưa kịp nói câu gì thì Diệp Hạo đã hô to gọi nhỏ.
Diệp Hạo vẫy vẫy cánh tay lớn tiếng nói với An Nhược."Có câu như thế nào nhỉ, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân muốn lấy thân báo đáp."
Diệp Hạo vừa nói vừa giơ khuỷu tay thọc vào bụng người đàn ông anh tuấn đứng bên cạnh.
An Nhược quẫn bách cười khan hai tiếng, liếc mắt thấy tên khốn kiếp Cẩn thiếu đang đứng dậy. An Nhược nhích chân đi về phía bên cạnh Lục Mặc Hiên, đứng sát anh hơn một chút.
"Cảnh sát trưởng Chu, hình như ông đang muốn đùa với lửa thì phải." Khóe miệng Sở Cẩn hơi hơi dương lên, hai chân chậm rãi đi đến chỗ Lục Mặc Hiên.
DĐLQĐ
Một đám áo đen đứng gần đó nhao nhao nhường đường cho hắn, lần đầu tiến có kẻ dám giễu võ giường oai trên đầu Cẩn thiếu.
Cảnh sát trưởng Chu xoay người lại, cảm thấy căng thẳng, ở đây có quá nhiều người, Cẩn thiếu lại đứng ở đằng sau ông, lúc ông vừa mới đến đây thì không phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dich-quan-sung-co-vo-nho-me-nguoi/1224658/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.