" Cô tỉnh rồi à...!!! "
Là phòng của Phương Vỹ. Khi cô thức dậy lập tức nhận ra mùi hương quen thuộc. Mộng Lâm lại muốn nhắm mắt ngủ tiếp.
Thức nhất là cô đang rất mệt, thứ hai là không muốn nhìn thấy mặt của ai kia đang ngồi cạnh bên, chăm chú nhìn cô.
- --
" Mở mắt ra nhanh lên, cô làm gì thế..."
Phương Vỹ cảm nhận được cô không muốn nhìn hắn. Hắn đột nhiên không hiểu lý do. Hắn khó chịu, có chút gì đó kì lạ khó hiểu trong lòng. Hắn muốn cô mở mắt ra nhìn hắn ngay. hắn không thích cảm giác khó chịu này cho lắm.
Phương Vỹ dù thông minh cấp mấy, cũng lại bó tay trước loại cảm giác nam nữ đơn thuần như thế sao.
- --
" Mở mắt ra... Tôi bảo cô nghe không.."
Phương Vỹ quát thật to, đến vệ sĩ đứng bên ngoài còn giật mình xanh mặt.
Cả mấy ngày nay cô hôn mê bất tĩnh, tuy độc không ảnh hưởng đến tính mạng, vì được cứu chữa kịp thời. Nhưng lần đầu tiên Phương Vỹ cảm thấy không an tâm, có chút bồn chồn.
Phương Vỹ lúc đầu để cô ở phòng bên cạnh. Nhưng không hiểu sao, buổi tối hắn lại cứ nằm nhìn về phía cửa sổ. Hắn đang chờ gì, đương nhiên là bóng dáng ai đó rất đúng giờ cùng chiếc gối bay vào phòng nở nụ cười trên môi đầu tiên khi nhìn thấy hắn.
Nhưng đã qua giờ, ai kia tức nhiên không leo qua rồi, hắn cũng biết điều đó mà, vậy hắn tại sao phải như vậy, chính hắn còn không hiểu.
- --
Phương Vỹ ngồi dậy đi thẳng về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-do-nuong-chieu/1640947/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.