Triệu Nhiễm Nhiễm rốt cuộc ăn được canh cải trắng nóng hổi, khiến cô thấy rất hạnh phúc, thứ bình thường không cảm thấy ngon, vào lúc này lại thấy rất ngon.
"Ăn chậm chút, chớ để nóng." Giang Tiềm không có ăn, mà chỉ lo phục vụ cô, nào là đút cơm, thử canh, mùi vị thanh đạm không có chút mỡ nào.
"Em chừa chút bụng, lát nữa anh đi mua canh thịt cho em, nước canh suông thế này không thể chống đói."
Triệu Nhiễm Nhiễm vừa lắc đầu vừa ăn, "Vậy là được rồi, lúc ở trong xe đã muốn ăn canh cải trắng, thật sự ăn được rồi."
"Dễ nuôi thật." Giang Tiềm ngoài miệng nói cô, trong lòng lại rất đau, cô bé mềm mại này, có lẽ gần nửa đời cũng chưa từng chiụ khổ nhiều như vậy, nhưng kể từ khi đi theo mình thì liền chịu khổ, hơn nữa về sau sẽ càng có nhiều thứ không thể tưởng tượng phải thừa nhận, thật là rất thẹn với cô ấy. Nhưng đổi lại mà nghĩ, vì cô ấy, dù mình chịu khổ hay vất vả cũng vui mừng. Như vậy gọi là hai vợ chồng, đổi thành người khác, muốn ở cạnh anh, anh cũng không chịu đâu đó.
Ăn uống no đủ, Giang Tiềm lại dụ dỗ cô đi tắm nước nóng, hai người ôm nhau tắm, cái thứ dưới người anh cứng đến dọa người, nhưng vẫn cắn răng không động cô, không muốn làm cho cô cho rằng mình chỉ biết làm chuyện như vậy, ôm cũng thật thoải mái.
Trước khi Triệu Nhiễm Nhiễm ngủ, còn cảm thấy anh đang giúp cô sấy tóc, dù đã tận lực nhẹ nhàng rồi, nhưng vẫn hơi thô lỗ. Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-dong-chi-co-len/984543/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.