Khi hai người đến, cửa thành vừa mới mở ra, ngoài thành có một ít người dậy sớm tập hợp lại, quang gánh thưa thớt đi vào trong thành. Binh lính gác thành cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Dực Chi nắm tay Thất Thất, cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay của nàng, quay đầu nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói : “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Dực Chi giả trang thành một nam tử xanh xao vàng vọt nhưng mà ánh mắt nhìn Thất Thất vẫn là trong suốt vô cùng.
Thất Thất chỉ hơi lắc đầu, lo lắng nhìn Dực Chi.
Hai người sóng vai đi đến cửa thành, đang muốn thoát ra khỏi cửa thành thì đột nhiên xuất hiện một con hoàng cẩu ( chó màu vàng ),hướng về phía Thất Thất sủa lớn.
Dực Chi lánh qua một bên, đem Thất Thất với khuôn mặt trắng bệch chắn ở phía sau người. Nhấc chân đá một cước vào chính giữa đầu hoàng cẩu kia. Hoàng cẩu hư hừ, thảm thiết kêu lên, run rẩy té trên mặt đất một chút liền bất động.
< Ba, ba > một lão nhân gia với chiếc cằm dài, khuôn mặt âm trầm như lão quỷ vỗ tay, từ ngoài cửa thành cười lạnh đi tới, “ Dực công tử, lão hủ này xin có lễ !”
Dực Chi ngẩng đầu nhìn lên, cười khinh thường một tiếng, “ Trách không được phải nhờ đến cái mũi thính của hoàng cẩu, thì ra người đã hạ hồn hương trên người nàng.”
Râu trên khuôn mặt âm trầm của Cổ Bằng run lên : “Cái mũi của nó cũng thật sự rất thính ! nếu không làm sao có thể phân biệt được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-ca-ca/820919/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.