Chúng nó không phát ra tiếng động nào, nhưng qua biểu cảm méo mó của gương mặt, Lê Tri nhận ra, chúng đang cười. Những cái miệng chưa kịp mọc răng há ra, nhe nhởn một cách kinh dị, bám lấy váy nữ quỷ mà lóp ngóp bò tới.
Nữ quỷ dừng lại trước ô cửa sổ của gian phòng đầu tiên. Cô ta đứng đó, bất động như tượng gỗ. Ánh đèn lồng hắt bóng dáng gầy guộc của cô ta lên cửa sổ giấy, lắc lư mơ hồ như muốn xé toạc lớp giấy mỏng manh.
Tiếp đó, mái tóc dài phía sau cô ta bất ngờ cử động. Nó vươn lên theo song cửa như những chiếc xúc tu sống, len lỏi qua những kẽ hở, từng chút từng chút một, chui tọt vào trong phòng.
Lê Tri nhíu chặt mày. Trong gian phòng kia, là hai người chơi đồng hành với Triệu Loan.
Cô siết chặt con dao, âm thầm tính toán khả năng cứu người. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nữ quỷ ngoài cửa bỗng nhiên quay phắt đầu lại.
Khoảng cách tuy xa, nhưng Lê Tri cảm nhận được rõ rệt: nữ quỷ đã phát hiện ra cô — qua chính cái lỗ nhỏ tí hin trên cửa sổ giấy.
Không kịp để cô phản ứng, bóng người phía cửa sổ biến mất.
Ngay sau đó, trong tầm mắt của Lê Tri, một con mắt đỏ ngầu thình lình xuất hiện — sát đến mức gần như dán chặt lên cửa sổ.
Đó là một con ngươi sưng phù, vằn vện máu, từ trong hốc mắt mục rữa bò ra những sợi tơ m.á.u li ti.
Nữ quỷ áp sát vào cửa, ánh mắt lạnh băng xuyên thấu qua lỗ thủng, nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2748498/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.