Trong tháp chỉ còn lại một sợi dây rốn to tướng, đẫm máu, trông như con quái vật hấp hối. Những dây rốn nhỏ buông thõng xuống như xúc tu đã c.h.ế.t khô, treo lủng lẳng giữa ánh trăng lạnh lẽo. Lê Tri cảm nhận được hiệu lực của lọ nước hoa mê hoặc đang dần biến mất. Cô xiết chặt con d.a.o trong tay — lưỡi d.a.o đã nứt toác, mờ xỉn — rồi dốc toàn lực c.h.é.m một nhát cuối cùng vào khối dây rốn.
Lưỡi d.a.o vỡ tan. Một tiếng nứt rạn vang lên, rồi tòa tháp hài nhi bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Một viên gạch bất ngờ rơi xuống, đập thẳng vào đầu Trì Y. Cô hét lên, ôm đầu lùi lại, sắc mặt trắng bệch. Những vết nứt chằng chịt như mạng nhện bắt đầu xuất hiện khắp mặt tường tháp, từng mảng tường rạn ra, bụi đá tung mù mịt — dấu hiệu của sự sụp đổ đã không thể ngăn lại.
Trì Y vừa định bước tới gần, thì một bàn tay trắng bệch bất ngờ thò ra từ khe nứt.
Trì Y thét khẽ, suýt thì té ngửa vì hoảng sợ, cho đến khi giọng nói khàn khàn nhưng quen thuộc của Lê Tri vang lên từ bên trong:
"Y Y, kéo tôi lên."
"Tri Tri!" Cô mừng rỡ đến muốn khóc, vội vàng nắm lấy bàn tay đó, dồn hết sức kéo Lê Tri ra ngoài.
Chỉ chậm thêm vài giây nữa thôi, có lẽ họ đã chôn vùi cùng với tháp. Khi cả hai vừa thoát ra, tòa tháp hài nhi đổ sập hoàn toàn. Tiếng nổ như trời long đất lở vang vọng khắp rừng, bụi đất tung mù, những bộ xương nhỏ bé từ trong tháp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2748511/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.