"Anh không thể..." Giờ đây, sự sợ hãi đã hiện rõ trong mắt Kiều Tuấn Viễn, giọng cậu ta run rẩy: "Anh không thể... Anh là quân nhân, anh không thể g.i.ế.c người..."
Lê Phong nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng như băng: "Tôi là quân nhân, và diệt trừ kẻ ác là trách nhiệm của tôi."
Trong thời điểm đặc biệt như hiện tại, trách nhiệm của họ cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Rõ ràng Kiều Tuấn Viễn là người của tổ chức tà giáo, nếu không cậu ta đã không thể biết được thân phận quân nhân của Lê Phong. Chắc chắn chúng đã điều tra Lê Tri, từ đó lần ra thông tin về anh trai cô.
"Làm sao có thể gọi là g.i.ế.c người được?" Lê Tri đứng cạnh anh mình, lên tiếng phản bác: "Chúng tôi thậm chí còn không biết tấm phù này là gì, đừng có mà vu khống."
Lê Phong nhìn chằm chằm vào Kiều Tuấn Viễn, người đang run lẩy bẩy: "Đây là loại phù gì?"
Kiều Tuấn Viễn muốn im lặng, nhưng không thể cưỡng lại được sự thôi thúc trong cơ thể. Miệng cậu ta bật ra: "Phù nghe lời."
Quả nhiên rất biết nghe lời.
Lê Phong quay sang nhìn Lê Tri, cô khẽ gật đầu đáp lại.
Bọn họ đã quyết định từ trước: không thể để kẻ gây tai họa này thoát ra khỏi phó bản.
Dù biết rõ rằng hành động này sẽ khiến anh vượt qua ranh giới của bản thân, nhưng nếu anh không làm, gánh nặng ấy sẽ rơi lên vai em gái mình.
Khuôn mặt Lê Phong cuối cùng cũng trở nên dứt khoát. Anh lạnh giọng ra lệnh: "Đi làm việc mà cậu vừa định làm với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2754813/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.