Trời đã tối, cảnh quay bên ngoài nhà tang lễ được thực hiện đầu tiên. Sau đó, sẽ là cảnh quay trong linh đường.
Vai phụ không có phân cảnh ngoài trời. Lê Tri và Lục Thải Vi ngồi xem từ xa, ánh đèn tập trung chiếu sáng khuôn mặt Ninh Tuyết.
Lục Thải Vi khẽ nói, giọng đầy m.ô.n.g lung:
"Cô nghĩ… chúng ta còn cơ hội quay phim nữa không?"
Còn cơ hội để được sống cuộc đời bình thường sao?
Lê Tri đặt tay lên vai cô, giọng bình thản:
"Sẽ có. Hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa."
Lục Thải Vi ngẩng lên nhìn cô, nở một nụ cười rạng rỡ đến lạ lùng:
"Nếu có ngày đó, tôi nhất định sẽ đóng chung với cô!"
Lê Tri mỉm cười đáp:
"Được thôi."
Cảnh quay ngoài trời kéo dài hơn một tiếng. Khi chuyển sang quay trong nhà, mọi người đã run lên vì lạnh.
Lê Tri nghe thấy một NPC nhỏ giọng bàn tán:
"Nhà tang lễ này lạnh thật, càng vào trong càng buốt... Cảm giác không giống nhiệt độ bình thường."
Lúc này, khi đang dọn dẹp đạo cụ để chuẩn bị, một nhân viên nhà tang lễ đột ngột từ trong chạy ra, hoảng loạn hét lớn:
"Tránh ra! Tránh ra! Có người c.h.ế.t sắp được đưa ra ngoài!"
Cả đoàn phim lập tức tản sang hai bên, nhường đường.
Tiếng khóc nức nở vang vọng cùng âm thanh tiền giấy rơi lả tả từ bên trong vọng ra. Một cặp vợ chồng già bước ra, ôm chặt bức di ảnh đen trắng của một người phụ nữ trẻ. Gương mặt trong ảnh vẫn còn nét thanh xuân, khuôn miệng mang theo nụ cười mơ hồ, đẹp đến rợn người.
Chiếc quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-san-choi-quy-quai/2755113/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.