Bạch Liễm không có một chút xấu hổ nào, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói.
Hai người lại nói chuyện một lát, sau đó Bạch Liễm cầm hộp quà đặt trên bàn đưa qua: "Quà năm mới."
"Nhưng em cũng không có chuẩn bị cho anh." Tô Dung nhận lấy cái hộp, có chút ngượng ngùng.
"Em còn sống chính là quà tặng tốt nhất đối với anh rồi, nhanh mở ra nhìn thử đi."
Tô Dung mở hộp quà ra, lấy từ bên trong ra một cái mặt nạ màu trắng. Cô nghi ngờ nhìn chiếc mặt nạ này: "Đây là?"
"Đây là mặt nạ ảo thuật, chỉ cần đeo nó lên, là có thể thay đổi ngoài hình, quần áo. Tất nhiên đây cũng chỉ là một loại ảo thuật, nó sẽ không thật sự biến em cao 1m9. Cũng sẽ không bởi vì em biến quần áo thành sắt thép, thì thật sự là sắt thép cứng rắn. Nó cũng chỉ là thay đổi thị giác thôi. Đây là một đạo cụ có thể sử dụng trong thế giới hiện thực."
"Trừ cái này ra, mặc kệ là người nào, mặc kệ là đạo cụ quái đàm nào cũng không có cách nào nhìn thấy được khuôn mặt thật sau lớp mặt nạ này của em." Bạch Liễm giới thiệu: "Anh nghĩ bây giờ chắc em cần nhất chính là cái này."
Một mặt nạ có thể che giấu thân phận hoàn toàn, đúng là thứ bây giờ Tô Dung đang cần. Cô kinh ngạc vui mừng nhìn Bạch Liễm: "Anh từ chỗ nào có loại đạo cụ này vậy?"
"Trên thực tế, anh có rất nhiều loại đạo cụ quái đàm này." Bạch Liễm có một chút bất đắc dĩ của người giàu, nhún vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-ta-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/2750899/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.