Vừa bước vào tòa nhà giảng dạy, ở đối diện gặp phải một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, đầu hói, mặc áo sơ mi kẻ sọc, quần tây chỉnh tề. Tô Dung và số 15 nhìn nhau, gần như cùng lúc lên tiếng: "Chào giám thị!"
Không hiểu sao, hình như tất cả giám thị của toàn Hoa Hạ đều có chung một khuôn mẫu.
Đúng là giám thị thật, nghe họ chào hỏi thì gật đầu hài lòng, sau đó nghiêm mặt: "Giờ học rồi, hai em sao lại ở ngoài này?"
Tô Dung vội giải thích: "Chiều nay hơi buồn ngủ, thầy giáo cho chúng em rửa mặt cho tỉnh táo. Chúng em vừa rửa mặt xong, đang định quay lại lớp học tiếp."
Nhìn thấy trên mặt hai cô bé còn vương những giọt nước, giám thị gật đầu: "Đi nào, tôi đi cùng hai em."
Nghe vậy, Tô Dung và số 15 không hẹn mà cùng nhíu mày. Lời nói của ông ta ẩn chứa một cảm giác không mấy thiện chí, đương nhiên họ không muốn để người vừa là địch vừa là bạn này đi theo.
Nhưng Tô Dung che giấu rất tốt, gần như không để lộ chút dấu vết nào, lịch sự hỏi: "Liệu như vậy có làm phiền thầy không ạ? Chỉ một quãng đường ngắn như vậy, chúng em có thể tự về lớp."
Giám thị không bận tâm đ ến lời từ chối khéo léo của cô, nhìn về phía số 15, hỏi với ẩn ý: "Hai em có vẻ không muốn tôi đưa về lớp nhỉ?"
Rõ ràng số 15 không giấu được biểu cảm của mình, bị ông ta nhìn ra. Nhưng cô ấy cũng phản ứng rất nhanh, thuận theo lời Tô Dung vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-luu-ta-co-the-nhin-thay-quy-tac-chinh-xac-cua-quai-dam/2753435/chuong-923.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.