Hai người đều trầm mặc thật lâu.
Dù thế nào Sài Lập Tân cũng không nghĩ đến, năm đó hắn xin Diệp Nhiên cứu Hứa Tấn Giang, cũng chỉ giành giật được mười năm cho y. Vậy hắn trở về, tới ngày 12 tháng 8 mười năm sau rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Sài Lập Tân nhíu mày, đối với những thứ này, hắn không làm gì được, chưa từng có cảm giác bản thân nhỏ bé và vô lực rõ ràng như bây giờ.
– Căn phòng… căn phòng đó là sao?
Tiêu hóa nửa ngày, rốt cuộc hắn nhớ tới hỏi Hứa Tấn Giang chuyện này.
Hứa Tấn Giang ngẩng đầu, thần sắc hơi nghi hoặc.
– Phòng gì? – Y hỏi lại.
Sài Lập Tân không để ý lắm, chỉ nóng lòng tìm kiếm căn nguyên vấn đề, nếu hắn làm rõ việc này thì có thể trở về được, trở lại chuyện còn chưa phát triển đến trước cái ngày 12 tháng 8 không thể vãn hồi. Nhiều lần không ngừng lặp lại như vậy, Sài Lập Tân có thể xác định là: Quá khứ có thể bị thay đổi.
– Là căn phòng vừa rồi chúng ta gặp nhau. – Giọng hắn nhanh như nhắc nhở có chút hồ đồ Hứa Tấn Giang.
Sài Lập Tân vừa nói vậy, Hứa Tấn Giang mới hiểu được, y gật gật đầu đáp:
– Tiểu Tân, sau cơn hoả hoạn mấy căn phòng vẫn để trống, bên trong không có gì cả.
Sài Lập Tân bực bội chậc một tiếng.
Hắn không biết rốt cuộc Hứa Tấn Giang nghĩ thế nào, nhưng ít ra với hắn mà nói, ở nơi quỷ quái từng giam hắn ba tháng, có nói gì cũng không phải chuyện vui vẻ.
Bây giờ Sài Lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-han-trong-sinh/523291/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.