Khoảnh khắc một lần nữa đặt chân lên địa bàn của Thiên Khải, Lâm Thời gần như rơm rớm nước mắt.
Suốt chín năm xa cách, anh thậm chí suýt chết trên chiến trường mà không thể trở về.
Đã trải qua bao nhiêu đầy rẫy nguy hiểm như vậy, nếu lão đại mà không cho anh một kỳ nghỉ đông thật dài, anh sẽ nhân lúc lão đại đang tắm mà trộm q**n l*t của ông ta, để ông ta nếm thử sự tuyệt vọng của anh khi còn ở ký túc xá đông người của Quân đoàn 9 ngày xưa.
Lâm Thời đứng ở sân bay, nở một nụ cười ranh mãnh.
Derrick bất động thanh sắc đến gần: "Nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Lâm Thời lập tức đổi biểu cảm, trở nên đáng tin cậy và thân thiện trở lại: "Mấy năm nay Thiên Khải có chuyện gì vui không?"
Derrick im lặng lắng nghe, rồi hỏi: "Anh muốn nghe chuyện kiểu gì?"
Lâm Thời chống cằm: "Ví dụ như lão đại đột nhiên tăng lương cho toàn bộ nhân viên chẳng hạn."
"..." Derrick thẳng thắn nói: "Cái ảo tưởng phi thực tế này, vẫn là không nên nghĩ đến."
Mặt Lâm Thời xụ xuống.
Khi hai người đang trò chuyện, You An đột nhiên nhảy ra từ phía sau, quen thuộc khoác vai Lâm Thời:
"Đi ăn cơm không?"
Lâm Thời không hề kháng cự sự tiếp cận của cậu ta, ngược lại theo bản năng hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Khóe môi You An nhếch lên: "Nghe Khẳng Lợi nói Thiên Khải mới mở một nhà ăn mới, đi thử xem?"
"Mới mở à?" Lâm Thời nhớ ra điều gì đó, trêu chọc nói: "Nhưng đừng giống cái nhà hàng mới mở ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-kich-hon-loan-cua-ke-duoc-van-nguoi-me/2874663/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.