Lâm Thừa nằng nặc đòi đi theo, Cố Ngôn đành chịu, chỉ còn cách đưa cậu về nhà mình.
Anh nghĩ bụng, dù sao nhà anh cũng chỉ cách nhà Lâm Thừa vài thôn, đợi cậu chơi chán ở đây rồi, chiều anh sẽ đưa cậu về.
Về đến nhà, bé ngốc đứng ngay trong sân, bảo vào nhà cũng không chịu vào.
Cố Ngôn không để ý đến cậu nữa, từ thành phố về là anh vội đến nhà mợ ngay, còn chưa kịp về nhà dọn dẹp. Gần một năm không có ai ở, bụi bám đầy nhà.
Cố Ngôn tìm cây chổi, quét sạch mạng nhện trên tường, rồi quét nhà. Bé ngốc vẫn đứng im trong sân từ nãy giờ, lúc này cũng tìm được một cái chổi đến giúp anh quét dọn.
Cố Ngôn lại tìm một chiếc khăn, nhúng nước rồi lau bàn. Bé ngốc không tìm được khăn, liền vén vạt áo lên, cũng muốn lau bàn.
Trên mặt bàn đầy bụi, quần áo cậu cũng bẩn không kém, rốt cuộc là ai lau cho ai đây!
Bé ngốc này... Cố Ngôn lắc đầu cười trừ.
Mưa hơn cả tháng trời, hôm nay cuối cùng trời cũng hửng nắng. Cố Ngôn lôi chăn trong tủ ra giặt vỏ, còn mang ruột chăn ra sân phơi.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng dọn dẹp xong nhà cửa. Suốt thời gian đó, bé ngốc vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ anh.
Nhìn Lâm Thừa lấm lem quá, Cố Ngôn cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi.
"Người ngợm bẩn thế này, chắc lâu lắm rồi cậu chưa tắm." Cố Ngôn xách một xô nước, định đun nước cho bé ngốc tắm rửa. Anh nhóm lửa, bé ngốc thì ngồi xổm bên cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-la-do-chinh-minh-nhat-ve/2715921/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.