Ngày hôm sau, Cố Ngôn đạp xe đưa Lâm Thừa về nhà. Nhìn thấy căn phòng nhỏ xiêu vẹo bên ngoài thôn, anh hơi cau mày. Bước vào bên trong, thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Ngôn càng nhíu mày chặt hơn.
Căn phòng không có cửa sổ, ánh sáng lờ mờ. Mặt đất ẩm ướt, ngước mắt lên thì thấy mái nhà thủng vài chỗ, tường bong tróc từng mảng lớn.
Trong phòng chẳng có đồ đạc gì, chiếc giường duy nhất thì đã mục nát, không thể nằm được. Ở góc tường, trên mặt đất trải một tấm chăn bông, có lẽ Lâm Thừa vẫn ngủ ở đó. Nhưng giờ đây, tấm chăn cũng đã ướt sũng vì nước mưa dột xuống.
Đây là nơi ở của người vô gia cư sao?! Cố Ngôn không ngờ Lâm Thừa lại sống trong một căn phòng như thế này.
Trong nhà nồng nặc mùi khó chịu, giống như mùi ẩm mốc lâu ngày. Cố Ngôn nhăn mũi, hỏi Lâm Thừa: "Em sống ở nơi thế này à?"
Lâm Thừa không trả lời, mà ngược lại hỏi điều em muốn hỏi nhất: "Thừa Thừa... còn có thể đến tìm anh trai không?"
Cố Ngôn nhăn mặt. Căn phòng này, anh không thể ở thêm một phút giây nào nữa. Anh nói: "Không cần ở lại phòng này nữa."
Nghe vậy, Lâm Thừa hơi hé miệng, thất vọng cúi đầu.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Cố Ngôn nói: "Nơi này không ở được nữa rồi, về nhà anh thôi."
Suy nghĩ một lát, anh nói: "Em có muốn về nhà anh ở không?"
Lâm Thừa ngơ ngác: "Về nhà anh trai ạ?"
"Đúng vậy, về nhà anh, sống cùng với anh. Em có đồng ý không?"
"Dạ, Thừa Thừa đồng ý!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-la-do-chinh-minh-nhat-ve/2715922/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.