Sáng sớm hôm sau, Cố Ngôn vừa rửa mặt xong, Hồ Thần Tùng liền xách đồ nghề tới, Hồ Tiểu Bát lẽo đẽo theo sau, xách một cái thùng sắt.
Cố Ngôn nói: "Đợi xíu, ăn sáng cái đã."
Hồ Thần Tùng giục: "Làm cái gì mà cứ chậm chạp thế, cứ như mày thì có mà chết đói từ lâu rồi."
Cố Ngôn mặc kệ hắn ta, cùng Lâm Thừa ăn sáng, Hồ Thần Tùng và Hồ Tiểu Bát đành đứng chờ.
Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi, đã là 9 giờ rưỡi, mấy người Cố Ngôn mới cùng nhau lên đường đi hồ chứa.
Đến nơi, Hồ Thần Tùng bày biện đồ đạc đâu vào đấy, dựng cần câu lên rồi ngồi xuống chờ.
Hắn chuẩn bị đồ đạc cũng chu đáo thật, thậm chí còn mang theo cả hai cái vợt nhỏ, đến cái ghế xếp bé tí cũng tha đi.
Cố Ngôn lấy ra một chiếc ghế xếp, rồi cũng ngồi xuống. Lâm Thừa ngồi ngay cạnh Cố Ngôn, yên lặng, ngoan ngoãn ngồi cùng, còn Hồ Tiểu Bát thì cầm vợt đi đâu mất tăm.
Hôm nay gió còn to hơn hôm qua, xung quanh hồ chứa lại toàn là núi, gió núi thổi lạnh buốt.
Ngồi được nửa tiếng, Cố Ngôn chỉ muốn chửi thề, "Đúng là tao bị úng não mới tin lời xằng bậy của mày mà đến đây câu cá," anh quay sang mắng Hồ Thần Tùng: "Hôm nay mà không câu được con nào, tao xử đẹp mày!"
Vừa nói, anh vừa xoa xoa hai tay: "Lạnh cóng cả người rồi."
Lâm Thừa thấy vậy, liền nắm lấy tay Cố Ngôn, ủ trong tay mình, rồi lại đưa lên miệng hà hơi.
Hồ Thần Tùng cười hề hề: "Ngốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-la-do-chinh-minh-nhat-ve/2715930/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.