Trên mặt của Tiểu Lưu đầy vẻ ngưỡng mộ, kính trọng: “Là tổng giám đốc đại nhân của chúng ta……”
……
Chạy xong một vòng, Trần Tâm Khiết cảm thấy hai chân của mình giống như bị chặt đứt. Cô đỡ vách tường đi ra ngoài, sau đó nói với Bùi Thất Thất: “Mìnhkhông chịu được nữa rồi. Thất Thất, công việc này quả thực không phải cho người làm. Mìnhchết mất. Đừng nói là bốn ngàn, cho dù là tám ngàn, mìnhcũng sẽ không làm!”
Cô lại nghiến răng nghiến lợi: “Nhà tư bản chính là lũ quỷ hút máu!!!”
Bùi Thất Thất kỳ thật cũng mệt mỏi, đặc biệt là buổi tối hôm trước cô còn bị Đường Dục làm, hôm nay cô vẫn chưa thoải mái, lại đi lên xuống nhiều tầng như vậy, hai chân cô đều run rẩy.
“Không suy xét thêm chút nào sao?” Cô biết gia cảnh nhà Trần Tâm Khiết không kém, lúc trước nghĩ đến việc này, hẳn là cô ấy tính toán đến việc tốt nghiệp.
Trần Tâm Khiết không chút nghĩ ngợi nói: “Không suy xét! Thất Thất, cậu biết không, chân mìnhđau chết mất!”
Cô lén lút giơ chân mình cho Bùi Thất Thất xem……
Bùi Thất Thất nhìn, ừm, chân cô ấy bị xước da một chút, cô nghĩ ngợi: “Vậy được rồi! Nhưng mìnhvẫn muốn đi làm!”
Trần Tâm Khiết vỗ vai nàng: “Mìnhsẽ cầu phúc cho cậu…… Không cần tự làm mình kiệt sức. Cậu thông minh lên, sau này có có chị đây che chở, cậu không nên thành thật như bây giờ.”
Bùi Thất Thất có chút dở khóc dở cười…… Rất lâu mới nói ra mấy chữ: “Tâm Khiết, vẫn là cảm ơn cậu!”
Cô cần công việc này, nếu không thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-la-so-mot-ong-xa-cung-toi-nghien/218078/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.