Cô khẩn trương. Tuy buổi tối hôm trước cô có chút mơ hồ, nhưng lực lượng đáng sợ lại mạnh mẽ này cô vẫn nhớ rõ.
Thở hổn hển một tiếng, cô bỗng dưng bắt lấy ngón tay anh, không cho anh tiếp tục……
Đường Dục nhìn cô một cái, đôi mắt cô như sương mù mờ mịt, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, lại tội nghiệp.
Rõ ràng là chống cự, nhưng cuối cùng cô vẫn có điểm cố kỵ. Cô bắt lấy tay anh nhưng lại không dám mạnh mẽ ép buộc rời đi, ngược lại còn bị anh bắt được, cầm tay nhỏ của cô phóng túng trêu đùa……
Cho đến khi cô nhẹ nhàng thở gấp dựa vào vai anh, hơi thở gấp gáp, tóc rơi tán loạn trên vai trắng nhỏ, cũng quấn lên người anh……
Hai người nằm nghiêng như vậy, thật sự không ra sao.
Bùi Thất Thất cắn môi, đưa mắt nhìn anh, âm thanh hơi nhỏ: “Có thể để…… lần sau được không?”
Cổ áo tắm của Đường Dục mở rộng, cô và anh dường như không có trở ngại mà dán lên nhau, cô có thể cảm nhận được chỗ đó của đàn ông dựng lên vào buổi sáng……
Giống như là gấp không chờ nổi!
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên giống như có thể nhỏ ra máu……
Anh vây cô trong lồng ngực, không buông cô ra, nhưng cũng không tiến thêm một bước. Anh chỉ nâng nhẹ cằm cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về môi cô: “Đêm đó, không phải em rất lớn mật sao?”
Bùi Thất Thất không dám nói đó là vì bản thân bị hạ thuốc…… Cô chỉ run rẩy thân thể, không tiếng động cầu xin anh.
Cô còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-la-so-mot-ong-xa-cung-toi-nghien/218087/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.