Nhiễm Hương thấy Xuân Kiều đẩy cửa đi vào, cười lạnh: - Bà có bao giờ gõ cửa đâu. Hôm nay, gõ hay không cũng chẳng có gì khác biệt.
Xuân Kiều lờ đi, chỉ nhìn Thẩm Lãng cười nịnh: - Tiện thiếp đến xem Thẩm công tử có điều chi phân phó.
Thẩm Lãng cười: - Tôi đang định đi tìm bà đây.
Xuân Kiều biến sắc: - Thẩm… Thẩm công tử muốn… muốn tìm tôi?
Thẩm Lãng: - Phải, phiền bà đến thành Lan Châu mua hộ một ít trân châu.
Xuân Kiều thở phào, dãn mặt cười tươi: - Chuyện này dễ thôi! Thẩm công tử cần mua bao nhiêu?
Thẩm Lãng: - Cỡ triệu bạc!
Cả Xuân Kiều lẫn Nhiễm Hương cùng thảng thốt la lên: - Một triệu bạc?
Thẩm Lãng vừa cười vừa nhíu mày: - Ít sao? Ai, thôi được rồi, mua luôn một trăm ba mươi vạn lượng vậy!
Nhiễm Hương sững sờ.
Xuân Kiều lắp bắp: - Một trăm ba mươi vạn lượng… một trăm ba mươi vạn lượng… có… có nhiều quá chăng?
Thẩm Lãng: - Loại tôi muốn không phải hạt trai thường, mà là hạng nhất, sáng nhất, lớn nhất… lớn cỡ hạt nhãn. Loại đó, một trăm ba mươi vạn lượng không mua được bao nhiêu.
Xuân Kiều: - Hạt châu loại ấy, chỉ sợ rất khó mua.
Thẩm Lãng cười: - Chỉ cần có bạc, sợ gì không mua được?
Xuân Kiều hỏi nhỏ: - Giá cả…
Thẩm Lãng ngắt lời: - Giá sao cũng được! Cho dù có đắt gấp đôi giá thị trường cũng không sao, miễn là phải mua cho được trong hôm nay, không thể quá giờ Tý.
Nhiễm Hương không nhịn được, hỏi: - Một triệu ba lượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-lam-ngoai-su/2614169/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.