Lúc Hạ Nghiêu về nhà lấy tiền rồi lại chạy đến bệnh viện lần nữa, Triệu Văn Hoa vậy mà đã thay cậu nộp viện phí.
“Tôi cảm thấy bây giờ cậu chẳng có tí năng lực nào để thanh toán tiền viện phí cho mẹ mình.” Triệu Văn Hoa thản nhiên nói: “Hoặc là cậu có thể đi tìm cái thằng kia, ừ, nói thế nào nhỉ, bạn trai nhỏ? Để nó trả tiền viện phí cho mẹ cậu?”
“Không biết sau khi mẹ cậu biết được chuyện này thì sẽ có thái độ như nào nhỉ, bà ấy sẽ để cho con trai của mình đi cầu xin một thằng con trai khác trả tiền viện phí giúp mình sao?” Câu nói cuối cùng của Triệu Văn Hoa cực kỳ mỉa mai.
Hạ Nghiêu bởi vì tức giận, siết chặt bàn tay thành đấm.
“Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?” Cậu gầm nhẹ một tiếng ở trong cổ họng.
Triệu Văn Hoa thở dài, đứng bên cạnh Hạ Nghiêu nói với cậu: “Tôi chẳng muốn làm cái gì hết, tôi với mẹ cậu tuy rằng không có kết hôn, thế nhưng tình cảm thì vẫn có. Bây giờ bà ấy xảy ra chuyện, tôi không thể không dòm ngó tới được.”
Ánh đèn trắng ảm đạm trong bệnh viện hắt lên bờ vai gầy gò của Hạ Nghiêu, cậu nhìn chằm cái bóng của Triệu Văn Hóa được phản chiếu bên chân, tức giận trong lòng cuồn cuộn từng cơn.
Thế nhưng cậu không thể, cậu không còn sức lực nói một tiếng cút với ông ta nữa. Quả thật giống như những gì Triệu Văn Hoa nói, thật ra cậu có thể đi tìm Chu Độ, đi tìm bố mẹ Chu độ giúp đỡ mình trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/1053806/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.