Năm mới trong một trận tuyết nhỏ không tiếng động tưới mát muôn vật lặng lẽ đến.
Hạ Nghiêu từ lúc biết nhận thức đến nay, năm mới chỉ có cậu và mẹ hai người cùng nhau trải qua. Không cần phải đi thăm họ hàng hay bạn bè, Hạ Nghiêu ăn cơm giao thừa xong liền cùng mẹ xem chương trình đêm giao thừa.
Mẹ Hạ ngủ sớm, cũng không có thói quen đón giao thừa, vẫn chưa đến chín giờ, bà đã bắt đầu ngáp mấy cái liền.
“Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi.” Hạ Nghiêu nghiêng đầu nhìn gò má mẹ mình nói.
Mẹ Hạ đứng lên, vỗ vỗ vai Hạ Nghiêu nói với cậu: “Con cũng đừng thức quá khuya, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Dạ.”
Mẹ Hạ vào phòng chưa được bao lâu, Chu Độ đã gọi điện thoại đến. Hạ Nghiêu bước vào phòng mình, đóng cửa lại, nghe điện thoại.
“Chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Chu Độ từ đâu bên kia truyền qua.
“Chúc mừng năm mới.” Hạ Nghiêu nhỏ giọng trả lời lại một câu.
“Ăn cơm tất niên chưa?”
“Ăn rồi.”
Hạ Nghiêu có thể nghe thấy âm thanh cười nói từ đầu điện thoại bên kia của Chu Độ.
“Em đợi một chút.” Chu Độ nói với Hạ Nghiêu một câu, sau đó che điện thoại chạy lên phòng ở lầu trên.
“Hôm nay ông bà nội đều đến mừng năm mới, người trong nhà hơi đông.” Sau khi lên lầu, Chu Độ vội vàng giải thích với Hạ Nghiêu.
Trong lòng Hạ Nghiêu cực kỳ hâm mộ, cậu không có ông bà nội, cũng không có ông bà ngoại, hình như ngoài mẹ ra, cậu chẳng còn người thân nào nữa.
“Vậy anh đi nói chuyện với ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/1053821/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.