Lúc Hạ Nghiêu trở lại trường học liền được ban lãnh đạo nhà trường gặp mặt, còn đặt biệt vì cậu mà tại buổi sinh hoạt mỗi thứ hai đầu tuần tổ chức một hội nghị tuyên dương.
Hạ Nghiêu lên đài nhận bằng khen mà nhà trường trao tặng, còn bị ép phát biểu một bài cảm nghĩ.
Sau khi trở về lớp học, cậu phát hiện chỗ ngồi của mình để đầy thiệp chúc mừng. Hạ Nghiêu không nghĩ tới lần này lại làm ra náo động lớn như vậy, nhìn những lời chúc ân cần trên mỗi tấm thiệp, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được ấm áp của lớp học.
Mấy ngày được làm vạn chúng chúc mục* cũng chẳng có kéo dài được bao lâu, bà chủ tiệm mang đến một tin dữ ——– kì thi tháng sắp tới rồi.
*vạn chúng chúc mục: mục tiêu chú ý, quan tâm của mọi người
Mỗi kì thi của lớp 12 đều là một cuộc chiến tranh không có thuốc súng, những người thường ngày đi học cà lơ phất phơ lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn, tan học số người ở lớp lại ngủ bù và học thêm ngày càng nhiều.
Thân thể Hạ Nghiêu hồi phục khá tốt, cậu ở cái tuổi bẻ gãy sừng trâu này, điều kiện cơ thể ở thời điểm này chính là khỏe nhất. Hơn nữa sau khi từ bệnh viện trở về, mẹ Hạ mỗi ngày đều làm những món ăn khác nhau để bồi bổ cậu.
Lúc cậu quay xuống nói chuyện với bạn học bàn dưới quét mắt nhìn qua Chu Độ, người nọ đang nằm ở trên bàn ngủ.
Hạ Nghiêu chẳng hề quên những lời mà mình đã nói với Chu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-luon-nghi-toi-khong-yeu-em-ay/1053871/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.