"Cơ trưởng Ôn, tra được rồi. Cô ấy đã đăng ký chuyến bay đến Ý lúc bảy giờ năm mươi phút, máy bay cũng cất cánh hai tiếng trước rồi."
Ôn Lương Dụ tức giận.
Nếu Kỳ Ngôn biết cô gái kia gây phiền phức xong rồi chạy trốn như này, nhất định anh sẽ đánh chết cô ta!
Kỳ Ngôn gặp phải một cô gái cực phẩm như vậy, cũng thật là xui xẻo!
Trong chốc lát, Ôn Lương Dụ dành ba giây mặc niệm cho Cận Kỳ Ngôn.
"Cơ trưởng Ôn, còn cần tôi giúp gì không?"
"Không cần, cảm ơn cô! Hôm nào mời cô uống trà chiều!"
Ôn Lương Dụ tắt máy, nhân viên bên kia vẫn còn đang chìm trong vui sướng.
Cơ trưởng Ôn anh tuấn muốn mời cô uống trà chiều, chẳng khác nào cho cô cơ hội tiếp cơ trưởng Cận Cận?!
~~~~~~ ~~~~~~
Cận Nam Sinh đến phòng thẩm vấn, ông ngồi xuống đối diện Cận Kỳ Ngôn, nhân viên thẩm tra thức thời rời khỏi.
Hai gương mặt rất giống nhau, nhưng biểu cảm lại vô cùng khác nhau.
Đã rất lâu rồi hai cha con không đối mặt nhau như vậy.
Kỳ Ngôn chỉ hơi nhấc mắt liếc một chút, miệng không hề động, gương mặt cũng không ấm lên chút nào.
"Kỳ Ngôn, báo cáo thử máu rất quan trọng. Đêm qua, con..."
"Không cần ông phí sức, tôi có thể tự mình qua ải này." Giọng nói của Cận Kỳ Ngôn lạnh lùng, không có một chút độ ấm nào.
Sắc mặt của anh cũng rất lạnh, căn bản không ai có thể nhìn ra tâm tình của anh.
Bị điều tra, bị hạn chế tự do, anh cũng không nóng vội!
Cận Nam Sinh hơi nhíu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/247265/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.