Ra khỏi quán bar, cái xe đó vẫn dừng ở phía đối diện như cũ.
Quý Long đã nói khiến tôi yên tâm rồi, cho nên tôi thực sự không lo lắng nhiều lắm, cứ thế đi thẳng về nhà.
Lục Nguyên Đăng vẫn chưa về nhà,thế nhưng có chút chuyện bất ngờ đó là, ông nội lại ở nhà.
Tấm lòng kính già yêu trẻ, tôi vẫn còn có chứ.
Tôi đi qua đó, cung kính nói với ông: “Cháu chào ông ạ.”
Ông cụ gật gật đầu, nhìn tôi từ trên xuống dưới một chút: “Cô không có việc gì chứ?”
“Không có ạ.”
Tôi nghi hoặc nhìn ông ấy, không biết ý ông đang nói là ý gì.
“Vậy cô đi dọn một căn phòng đi, tôi muốn sống ở đây một thời gian.”
Ông ấy là ông nội của Lục Nguyên Đăng, ông ấy muốn sống ở đây, tôi đương nhiên là không có quyền phản đối.
Tôi nhanh nhẹn đi sắp xếp giường chiếu xong xuôi cho ông ấy, lúc ra ngoài, Lục Nguyên Đăng cũng vừa lúc từ bên ngoài trở về.
“Ông nội, giường ccháu đã sắp xếp trải xếp xong rồi, ông xem có chỗ nào không hài lòng không ạ.”
“Trải cái gì? Ông sẽ ở đây sao?”
Lục Ngạn Lâm ngước mắt lên, nhàn nhạt nhìn ông nội một cái. Nhìn dáng vẻ của anh ấy, hình như có chút không bằng lòng.
Có điều, chuyện giữa ông cháu nhà họ, tôi không tiện tham gia, lặng lẽ ngồi ở một bên.
“Đứa cháu này, nếu không phải ta hỏi dì Vương, thì cũng sẽ không biết lại chuyển chỗ rồi. Cháu trốn Quý Vương Nhung thì đã đành, làm gì mà không nói địa chỉ cho ông chứ?”
Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756228/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.