“Mười ba tỉ đồng? Em ăn nhân sâm ngàn năm nhà anh ta sao?”
Tống Trọng ngạc nhiên nhìn tôi.
Lúc này là lúc nào rồi, anh ta còn có tâm trạng đùa giỡn như vậy chứ, tôi cũng sắp tức đến ói máu rồi đây.
“Bỏ đi, không nói nữa. Dù sao cũng không phải chuyện có thể giải quyết được ngay, em vẫn nên thả lỏng đi chơi để tìm cảm hứng, ngày mai mấy giờ xuất phát?”
“Tám giờ sáng, anh đến nhà Lục Nguyên Đăng đón em.”
Đón tôi?
Hay là thôi đi. Tâm trạng của Lục Nguyên Đăng rất khó đoán, Tống Trọng dù sao cũng là đàn ông, tôi sợ anh không vui, lại cáu.
“Hẹn ở đầu cảng, em tự đến.”
Nói xong tôi liền trở về phòng làm việc tiếp tục công việc.
Nếu như tôi ở đây lâu, lại sợ người khác nói tôi với Tống Trọng ở trong này làm chuyện mờ ám.
Lúc sáng, Lục Nguyên Đăng bảo tôi về sớm. Vì vậy sau khi tan làm tôi lập tức gấp gáp về nhà.
Lúc về tới nhà lại phát hiện anh vẫn chưa về.
Chết tiệt, bản thân còn chưa về, lại bắt tôi về sớm làm gì chứ, đùa tôi à?
Bụng cũng có chút đói, tôi vén tay áo vào bếp, bắt dì Vương ra ngoài sô pha ngồi xem phim.
Dì Vương mua xương sườn nên tôi chuẩn bị làm món sườn xào chua ngọt.
Cho dầu vào chảo, khói xèo xèo bốc lên. Tôi chuẩn bị cho sườn vào nên đứng xa một chút, sợ dầu bắn lên làm bỏng.
“Không phải đã nói không cho phép em vào bếp sao?”
Đằng sau, tiếng của Lục Nguyên Đăng chợt cất lên khiến tôi giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756312/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.