“Vậy lập tức đi rút đi, nhanh lên! Ngoài cửa có cây rút tiền, lúc đi vào tôi có nhìn thấy!”
Ninh Uy Phước một tay giữ vai tôi, tay còn lại vẫn kề dao dưới hông tôi.
Chúng tôi cứ thế ra ngoài, mọi người cũng không phát hiện ra có gì bất thường.
Có lẽ chỉ cảm thấy chúng tôi quá thân mật giữa chốn đông người thôi, đứng sát nhau như vậy. Nhưng có ai ngờ, dưới cái lớp vỏ bọc dịu dàng kia thực ra ẩn giấu nguy hiểm.
Động tác rút tiền của tôi rất chậm.
Trong lòng lặng lẽ tính thời gian.
Lúc đến đây tôi có để ý qua, cách đây tầm một kilomet gì đó có một đồn cảnh sát. Nếu như không có vấn đề gì, bây giờ có sẽ sắp tới rồi.
“Rút bao nhiêu?”
Tôi quay đầu lại hỏi Ninh Uy Phước.
“Nói thừa, chắc chắn là rút hết rồi!” Nó nóng ruột nói.
“Ừ.”
Tôi đáp lại một tiếng, trong lòng có chút nhẹ nhõm hơn.
Điều tôi muốn lúc này chính là Ninh Uy Phước nói như vậy.
Trong thẻ của tôi có hơn 200 triệu, mà máy rút tiền mỗi lần nhiều nhất chỉ rút được 10 triệu, nếu như muốn rút hết, sẽ phải mất rất nhiều thời gian.
Cứ rút xong một khoản là bị Ninh Uy Phước cướp lấy, nó đếm tiền với đôi mắt tràn đầy lòng tham.
Lúc rút được năm lần, từ khóe mắt tôi liếc thấy bên ngoài có mấy anh cảnh sát đang bước về phía tôi.
Ninh Uy Phước vẫn đang đếm tiền cho nên không phát hiện ra.
“Đây.”
Tôi rút tiếp ra một khoản, đặt vào tay anh cảnh sát vừa bước tới. Giây lát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-moi-cua-luc-thieu/756349/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.