“……”
Em tự nói ra bốn chữ đó xem có nổi không?
Vưu Tốc cũng chậm rãi nhận ra có gì đó không ổn. Sau khi ậm ừ một tiếng, cô cố gắng suy luận ý nghĩa, giọng điệu lúng túng: “Anh có cảm thấy sau khi đổi từ, câu này bỗng dưng mang một không khí đã bên nhau đến đầu bạc răng long không?”
“……”
Bạc răng long cái đầu em.
Anh không đáp lại.
Liếc trộm khuôn mặt hiện tại không mấy vui vẻ của Tưởng Trì Kỳ, Vưu Tốc ngập ngừng mấp máy môi: “Nếu anh thấy thiệt thòi, cũng có thể gọi em là ‘bà già’ mà…”
Cô hoàn toàn không ngại.
“Bà xã.”
Tưởng Trì Kỳ như được nhắc nhở, chống một tay lên, nghiêng người về phía trước, trên môi thoáng nở một nụ cười nhạt, ánh mắt thanh thoát nhìn cô.
Thay đổi thái độ nhanh như chớp.
Sau khi gọi xong, còn chưa đợi Vưu Tốc sững sờ, anh đã cúi đầu yên lặng thưởng thức cảm giác của hai chữ này, khóe môi hơi cong lên.
Lần đầu gọi thế này, thật sự cũng khá tự nhiên. Chỉ là hai người họ còn chưa tốt nghiệp, gọi như thế này cứ như đùa vui miệng, có chút không hợp với độ tuổi.
Một con chim biển đậu trên chiếc lá hẹp của hàng dừa cao vút, khiến lá cây đung đưa không ngừng. Tâm trạng của Vưu Tốc ngồi bên ghế dài trắng cũng giống như bị rung lắc, xào xạc không ngớt.
Hai chữ anh vừa thốt ra khiến cô sững sờ.
Một cảm giác khó tả…
Trước đây, Vưu Tốc không thích từ này lắm, luôn cảm thấy cách xưng hô mang hàm ý mối quan hệ hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngay-tho-chuoc-bac-phong/2327715/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.