Nhịp tim hỗn loạn cuối cùng cũng không nghe theo sự điều khiển, phần da thịt nơi ngón tay anh chạm vào bắp chân cô dần dần nóng rực. Thần kinh như ngưng tụ thành một sợi dây chắc chắn, buộc chặt lấy anh, từng chút một đều bị ảnh hưởng, kiểm soát.
Trước khi gặp Tưởng Trì Kỳ, Vưu Tốc thậm chí không biết cơ thể mình có thể có những phản ứng kỳ lạ đến thế.
Chỉ cần bị anh chạm nhẹ, trái tim liền bất giác gợn sóng. Nghe anh hứa hẹn, nói thích cô, cô còn vui sướng hơn cả lúc nhận được giải thưởng.
Những khó khăn và niềm vui gặp phải đều được cắt ra gọn gàng làm đôi, cùng nhau chia sẻ, không hề có sự liên kết về huyết thống hay sinh học, mà chỉ dựa vào trái tim để tâm hồn cùng hòa nhịp.
Thế giới này có hàng triệu người, chỉ có anh bước ra từ đám đông rộng lớn ấy, sáng rực rỡ lấp đầy thế giới của cô, chói mắt đến mức rực rỡ.
“Tưởng Trì Kỳ,” trái tim mềm nhũn không thể chịu nổi, Vưu Tốc bất giác dụi mặt vào lưng anh, lại gọi một tiếng, “Tưởng Trì Kỳ.”
“Ừ?”
Cô mấp máy môi, ngừng ba giây rồi khẽ thì thầm: “Em thích anh lắm.”
“Chuyện đương nhiên mà. Không thích bạn trai mình, em còn định thích ai?”
Giọng điệu của Tưởng Trì Kỳ thoải mái, ung dung, lại giảm bớt đi sự hồi hộp trong lòng Vưu Tốc.
Khi nói những lời như thế này, cô luôn nghĩ mình sẽ bị chọc cười.
“Chẳng phải cặp đôi nào cũng vậy sao? Em cứ nghĩ mọi người đều âm thầm giữ lời ngọt ngào trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngay-tho-chuoc-bac-phong/2327718/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.