Vưu Tốc và Phong Sở Du lặng lẽ rụt đầu về khỏi mép sân thượng.
“Một lời đồn đơn giản đến mức này… Sao các cậu lại tin là thật được?”
Lần đầu tiên cô nghe một tin đồn thiếu căn cứ nhưng kết luận lại được đưa ra vô cùng chắc chắn. Trong cả câu chuyện, điều thuyết phục nhất chỉ là ba chữ “Tôi nghe nói”.
Thậm chí, lời đồn còn chi tiết đến mức khiến dì Ô Giản từ khi Tưởng Trì Kỳ học năm nhất đại học đã liên tục thúc giục anh tìm bạn gái. Thấy những cô gái như Vưu Tốc, dì đã hài lòng vô cùng…
Cơn gió lạnh lùa qua sân thượng rộng mở, đối lập với không khí ấm áp từ bên trong. Vưu Tốc chà chà tay, cân nhắc một lúc rồi quyết định giữ kín bí mật này. Nếu dì Ô Giản biết được nguồn cơn của câu chuyện, có khi lại lôi kéo Tưởng Trì Kỳ đi tìm những cô gái có gia thế tốt, còn cô sẽ bị “đá bay” khỏi vị trí hiện tại.
Cô cảm thấy mình vừa đạt đến đỉnh cao của sự khôn khéo.
“Hai người muốn ăn gì không? Để em đi lấy.”
Tưởng Trì Kỳ gần đây vẫn phải ăn kiêng, chỉ được dùng thức ăn dạng lỏng hoặc bán lỏng. Nếu để Phong Sở Du đi lấy, có khi anh lại bị bỏ quên.
Vừa dứt lời, Vưu Tốc đã bị ánh mắt anh lướt qua.
“Em dám đi à?”
Với những người xa lạ thế này, trước đây cô thường không dám.
Nghe anh hỏi, Vưu Tốc lại bất giác cảm thấy kỳ lạ. Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo mình mặc, hàng mi khẽ cụp xuống:
“…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngay-tho-chuoc-bac-phong/2327735/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.