-Đừng..đừng có qua đây?
Nó xua tay, lếch từng cái nặng nhọc trên sàn nhà.
-Ngoan nào?
Tên đó mĩm cười nhìn nó. Nó khóc thét lên, vùng vẫy để được thoát ra cái thứ ghê tỏm đó. Nước mắt khẻ rơi nơi đôi mi cong vòng, nó lại nghĩ đến hắn, người đã từng hứa sẽ bảo vệ nó.
-Thiên Kỳ… Thiên Kỳ.
Tên kia bất đầu cởi những đường áo, nhìn nó thèm thuồng dục vọng, đôi tay không ngừng vuốt khuôn mặt trắng mịn của nó, Nó nắm lấy đôi tay ghê tỏm kia mà cắn, mà xé.
-Ây da… con khốn?
“Chát chát” hai cái tán ngự trị trên gương mặt xanh xao kia, khóe miệng hiện rõ những đường máu tươi đang chảy. nó cố dẩy dụa, cầm khúc cây bên cạnh váng lên cái đầu đáng yêu con ác quỹ kia, rồi chạy đi.
-Đứng lại đó?
Tên đó té lên té xuống vì choáng, nó nhân cơ hội tong cửa chạy ra ngoài, cũng may bên ngoài không có ai cả. Nó cố gắng chạy mãi chạy mãi mà không biết mình đang đi đến đâu, cho đến khi đôi chân nó bắt đầu loạng choạng giữa một con đường vắng tanh không bóng người. Nơi xa xa có một vệt sáng của vật gì đó chiếu thẳng vào nó, một chiếc xe BWM chạy với tốc độ ánh sáng do Ngọc Mai láy ngày càng đến gần, giây phút ấy mọi thứ đều ngừng thở cả Nó cũng ngở ngàng trước những vệt sáng kia, đôi mắt mở to nhìn chăm chú.
-BảO Ngọc cẩn thận
Nó ngoảnh mặt lại nhìn người đã phát ra âm thanh đó. Chẳng kịp gì cả thì một tiếng
“Rầm” đơn giản phát ra,cướp đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-lay-anh-nha/1019852/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.