Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn xanh tươi nhưng nào có biết được rằng phía sau đó là cả màng đêm u tối đang len lỏi. Do nó mới được bác sĩ tim thuốc nên mọi lí trí đều không thể hoạt động được, chỉ nghe thấy tiếng lao xao của những tán lá cây và một âm thanh lạ. Có vẻ như là tiếng bước chân của ai đó, phải chăng là hắn?
- Hừ…..Mạng lớn nhỉ?
Và sau đó chỉ là một khoảng trời yên ắng không chút âm thanh. Nó cũng thiết đi với một giấc mọng dài, một giấc mọng không điểm dừng
Cần một bờ vai ấm áp
Cần một bờ vai êm đềm
Cần một bờ vai
Sớt chia bao vui buồn.
Oử một nới xa lạ nó từ từ mở đôi mắt sao giấc ngủ ngàn thu, đôi mắt yếu ớt đảo quay nơi xa lạ kia. Chỉ có thể dùng hai chữ để nói”Hoang Tàn” không chút ánh sáng dường như đây không còn là bệnh viện đầy mùi thuốc kia nữa ,phải chăng nó đã đến một thế giới khác? Với bao nhiêu câu hỏi to đùng đặt ra? Và Ánh sáng từ phía kia xuất hiện thay cho câu trả lời. một cô gái bước vào nhìn nó cười đểu.
-Tỉnh rồi à? Vậy bắt đầu vào cuộc chơi được rồi đó?
Nó nhíu mài nhìn con người đáng sợ trước mặt, không ai khác ngoài cái tên Trần Ngọc Mai. Nó không thể tin được Ngọc Mai lì lợm đến vậy, đã một lần muốn giết chết nó nhưng không thành , mà giờ còn không biết sợ , còn dám vát cái bản mặt đến để bắt cóc nó nữa?
-Mày đủ rồi đó? Mọi chuyện đã đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-lay-anh-nha/1019853/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.