“Được” Chu Bích Cầm.
“Gọi cả Thục Liên đi cùng nhé!” Nhiên Mộc Miên.
“OK!” Chu Bích Cầm.
Nhiên Mộc Miên thật không thể ngờ rằng lên đại học còn có thể gặp được bạn cấp ba.
Buổi trưa Nhiên Mộc Miên bỏ rơi ba cô bạn cùng phòng ở lại, đặc biệt đi tới chỗ hẹn gặp Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên
Lúc Nhiên Mộc Miên chạy tới nhà hàng nhỏ bên ngoài trường thì Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên đã gọi món xong rồi.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Chu Bích Cầm và Trương Thục Liên nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đi vào, ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt.
“Mộc Miên, thật ra tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp” Chu Bích Cầm không khỏi thẹn thùng nói.
Nhiên Mộc Miên bà ra vẻ mặt không hiểu gì nhìn Chu Bích Cầm: “Là chuyện gì cơ?”
Chu Bích Cầm với lấy chiếc balo màu đen, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo, nhỏ nhắn chỉ bằng đúng cái bàn tay đưa cho Nhiên Mộc Miên.
“Cậu có thể giúp tớ chuyển cái này cho nam sinh ngày đó làm đổ trà sữa và kem của tớ không?” Chu Bích Cầm ngại ngùng hỏi.
“Cậu nói Tư Thành á?” Nhiên Mộc Miên nhất thời hơi khó tin nhìn Chu Bích Cầm.
Chu Bích Cầm nói tiếp: “Lúc ở sân thể dục tập luyện, tớ thường xuyên nhìn anh ấy”
"Anh ấy chơi bóng siêu đỉnh!” Trương Thục Liên bổ sung.
Nhiên Mộc Miên buồn cười đứng lên: "Không thể nào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/2308726/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.