Phó Quân Tiêu đã ghi lại hình ảnh của cả Đồng Kỳ Anh và cầu vồng trên trời vào điện thoại.
Tình yêu mà anh dành cho cô, anh quyết định vĩnh viễn chôn giấu vào nơi tận cùng của trái tim.
Nếu đã không có cách nào ở bên cô, thế thì anh sẽ âm thầm theo dõi cô cho tới khi bạc đầu giai lão.
Một cơn gió thổi tới làm tóc mái của Đồng Kỳ Anh rối tung.
Thời gian cũng sắp tới rồi, cô cũng nên trở về văn phòng làm việc thôi.
Đồng Kỳ Anh quay người, khi phát hiện bức tường sau lưng có thể soi gương, thong thả đi tới, cô đứng trước bức tường thủy tinh đưa tay lên sửa lại tóc mái của mình.
Phó Quân Tiêu sững sờ nhìn cô đi về phía anh, nhìn gương mặt của cô lớn dân bên trong tâm mắt của anh.
Anh không khống chế được mà đưa tay lên, hướng về cánh cửa số sát đất, rõ ràng muốn ôm lấy khuôn mặt ấm áp của cô, nhưng lại chạm vào mảng thủy tinh lạnh lẽo.
Đồng Kỳ Anh hất hất mái tóc buộc đuôi ngựa của mình, nhìn vào trong gương mỉm cười.
Trong mắt của Phó Quân Tiêu lại giống như cô đang mỉm cười với anh, nhưng lại không thể chạm tới.
Mà cùng lúc đó, nhìn vào gương mỉm cười còn có Lý Tư San.
Phó Quân Bác đã trúng thầu đương nhiên sẽ phải đối xử tốt với Lý Tư San cô ta.
Thành phố mà bọn họ tới công tác là thiên đường mua sắm của hội chị em phụ nữ.
Lý Tư San mặc một chiếc váy voan màu hồng, đứng trước gương của phòng thử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ngoc-vo-cung-ngot-ngao/2309537/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.