Tố Như lập tức chạy thật nhanh đến chỗ nàng, ôm chặt lấy cổ của Hắc Vân.
"Vân, em nhớ chị"
Tố Như ôm chặt lấy cổ nàng vùi mặt sâu vào bên trong cô nàng mà khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc. Cô rất nhớ nàng rất muốn ôm nàng vào lòng và nói xin lỗi nàng. Hăc Vân im lặng một hồi rồi mới lên tiếng.
"Cô... là ai"
Tố Như nghe nàng nói vậy rời khỏi cổ nàng nhìn nàng với ánh mắt bỡ ngỡ.
"Chị không nhớ em hay sao"
"Cô là ai... Chúng ta quen nhau sao"
Hắc Vân thực sự không biết cô là ai trong trí nhớ của nàng không hề có một chút nào hồi ước về người con gái này, nàng đang ngồi trong vườn hoa tự dưng cô chạy đến ôm chầm lấy nàng ôm rất mạnh như đã quen biết từ lâu vậy. Nhưng người cô lại tỏa ra một mùi hương khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc khiến nàng cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng và cũng làm nàng cảm thấy muốn ở bên và bảo vệ người con gái này nhưng mà cũng khiến nàng có cảm giác muốn tránh xa.
"Chị hai, chị không nhớ ra chị dâu hay sao"
"Chị dâu... Cô ta có liên quan gì tới chị hay sao"
Lời nói nàng đầu vẻ lạnh lùng khiến cho từng câu từng chữ như đâm sâu vào trái tim cô. Nàng quên rồi sao thực sự quên cô rồi sao hay nàng đang cố tình giả vờ để lần nữa đẩy cô ra xa.
Sau khi nàng uống thuốc xong đã chìm trong giấc ngủ, Tố Như cùng Ngọc Linh và Vũ Phong đứng bên ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nhat/2615857/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.