“Cho nên, anh nhằm vào Lưu Chiến Hằng, càng nhiều nguyên nhân, hay là do thành kiến của anh đối với anh ta?” Nguyễn Tri Hạ hỏi lại anh.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, tiến đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nói gằn từng chữ: “Đây không phải là thành kiến.”
“Em sẽ không đề cập đến anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ chỉ biết, trong chuyện của Lưu Chiến Hằng, cô và Tư Mộ Hàn nói không thông.
“Nên nói cũng nói, cơm cũng đã ăn, đi thôi.” Nguyễn Tri Hạ hạ lệnh đuổi khách.
Tư Mộ Hàn kéo caravat, anh thật sự là một chút đều không thích kiểu cuộc sống này không thể chính đại quang minh cùng Nguyễn Tri Hạ ở cùng nhau.
Anh hạ mí mắt, trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, hết sức trịnh trọng kêu tên của cô một tiếng.
“Nguyễn Tri Hạ.”
“Cái gì?”
“Gả cho anh.”
“A?”
Nguyễn Tri Hạ nháy mắt, hỏi anh: “Anh lặp lại lần nữa.”
“Anh nói…” Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt cô, hai tay vịn chặt bờ vai cô, trầm giọng nói: “Gả cho anh, làm vợ của Tư Mộ Hàn anh, quang minh chính đại ở cùng nhau.”
Anh luôn cảm thấy không còn gì để làm, hóa ra là chuyện này.
Không chỉ một lần, Lưu Chiến Hằng lấy chuyện này để bác bỏ anh.
Anh chẳng phải thật để ý tờ giấy hôn thú này, một cái hôn lễ.
Nhưng mà, khi những người này nhắc đến anh hết lần này đến lần khác, bây giờ anh và Nguyễn Tri Hạ không phải là cặp vợ chồng hợp pháp.
Điều này làm cho trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Anh muốn ngăn chặn miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/776408/chuong-1105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.