Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu vào phòng ngủ, Cao Đạm nhờ đó mà tỉnh táo lại, nhiều năm qua anh đã thành thói quen - cho dù hăng hái chiến đấu đến rạng sáng cũng sẽ không ngủ nữa. Trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, lọt vài tầm mắt anh chính là người vợ bé bỏng cùng bộ dạng đáng thương chau mày chôn mặt trong lồng ngực anh. Xem ra nếu mỗi ngày gió mưa lăn lộn thì sáng hôm sau người nào đó sẽ không động đậy nổi, hôm nay phải ngừng làm thôi.
"Xem ra tối qua làm em quá mệt rồi." Cao Đạm vuốt ve cánh tay trắng như ngó sen lộ ra khỏi chăn, toàn bộ đều là thương tiếc.
"Ôi~" hàng mi dài mảnh của cô run lên, đôi mắt đượm nét mê man chậm rãi mở to.
Cao Đạm chống đầu, mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ giống như mèo con "Tỉnh?"
"Ừ~" cô xoa xoa hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, lúc này mới phát hiện toàn thân loã lồ được người nào đó cũng trần trụi tương tự ôm vào trong ngực, nhớ đến toàn bộ cuồng nhiệt đêm hôm qua, trên mặt cô dần dâng lên mảng đỏ.
Anh đem những sợi tóc vương ở trên má cô vuốt lại ra sau đầu "Có muốn ngủ tiếp không?"
An Hân Phỉ lắc lắc đầu.
"Cũng tốt, anh mang em đi tắm rửa"
"Em, em tự làm được"
"Em chắc chứ?" Anh không khỏi buồn cười, cô bé này đúng là thích mạnh miệng.
An Hân Phỉ cẩn thận cử động thân thể đau nhức không thôi. "!" cảm giác được cái kia của anh còn ở trong thân thể mình, cô liền đỏ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-mang-thai-ho-cua-dai-thuc/67957/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.