Nghe được Thịnh Trình Việt nói, Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu nhìn anh một cái, có điều lập tức lại vùi đầu xuống.
Trên đầu Thịnh Trình Việt đều là sọc đen, từ khi nào, sức hấp dẫn của anh lại không bằng sàn nhà?
“Thịnh Trình Việt, anh có nhìn thấy USB của em không?”
Ngay lúc trong lòng Thịnh Trình Việt đang ầm ĩ không yên, Tiêu Mộc Diên hỏi anh. Thịnh Trình Việt mới biết Tiêu Mộc Diên đang làm gì, anh tiến lên, ôm lấy Tiêu Mộc Diên, đặt ở trên sô pha.
“Đừng tìm nữa, đồ của em ở chỗ này.” Thịnh Trình Việt nói, trả USB lại cho Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên cầm USB, vẻ mặt vui vẻ vì mất mà tìm lại được, đương nhiên, sự vui vẻ này là ngắn ngủi.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên vốn đang nhe răng cười từ từ trở lại bình thường, cô nhìn USB trong tay với vẻ ngờ vực, sau đó chuyển tầm mắt về phía Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cảm giác bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, nhưng mà anh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặt lộ vẻ mỉm cười với Tiêu Mộc Diên.
“Thịnh Trình Việt, anh có thể giải thích cho em, cái USB này là chuyện như thế nào?” Tiêu Mộc Diên cắn răng hỏi.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, đột nhiên nói: “Anh muốn chúc mừng em.”
Tiêu Mộc Diên không hiểu: “Muốn chúc mừng em chuyện gì?”
“Tác phẩm của em đó, bị những người ở bộ phận thiết kế tôn là tác phẩm của thần, ạnh mẽ yêu cầu anh xuất bản tác phẩm của em, để càng nhiều người thưởng thức.” Thịnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-nho-mang-thai-ho-tong-tai/503333/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.