Tần Minh Huyền hơi luống cuống nhưng khi tầm mắt của cậu bé chạm phải ánh nhìn tán thành của Bạch Cẩm Sương thì lập tức ngoan ngoãn nhận lấy đồ mà Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên cho.
Bạch Cẩm Sương thấy Tần Manh Manh đứng ở một bên, hình như hơi sợ hãi vì có nhiều người như vậy, cô bé cúi thấp đầu, trông rất đáng thương.
Dường như Tần Minh Xuân cũng chú ý tới, bước đến nói chuyện với cô bé.
Bạch Cẩm Sương thấp giọng hỏi Mặc Tu Nhân: "Bông Vải phải xưng hô với...!Tần Minh Xuân thế nào?"
Để không tiết lộ thân phận của Tần Minh Xuân, người nhà họ Tần đặc biệt mở một buổi tiệc tối, muốn nhận anh ta làm con nuôi, tuy nhiên cô, Mặc Tu Nhân và bố mẹ Tần đều biết rõ mối quan hệ giữa Tần Minh Xuân và Mặc Tu Nhân.
Nếu gọi là bác, hiện tại Tần Minh Xuân mới mười chín tuổi, cảm giác rất kỳ cục.
Nếu gọi là chú, suy cho cùng thì linh hồn trong cơ thể
Tần Minh Xuân vốn là của Tần Vô Đoan, anh trai của Mặc
Tu Nhân, cảm giác vai về rất loạn.
Mặc Tu Nhân liếc mắt liền nhận ra sự mất tự nhiên trong lòng của Bạch Cẩm Sương, anh cười một tiếng, nhéo ngón tay của Bạch Cẩm Sương: "Không có ai khác biết được thân phận của anh ấy, cho nên...!cứ gọi chú đi, kỳ quái thì cứ mặc kệ!"
Bạch Cẩm Sương nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Vậy lát nữa anh dạy cho Bông Vải cách xưng hô đi!"
Mặc Tu Nhân cười khẽ: "Được, chuyện này cứ giao cho anh!"
Anh vừa nói, lại không nhịn được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon/1678962/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.