Sấy khô tóc cô xong. Trần Phong cũng không còn gì để làm. Phòng ốc cô thật sạch sẽ khác hẳn với lần đầu tiên anh đến căn nhà cô thuê trước kia, thời gian đúng là có thể làm con người ta thay đổi.
Trải qua nhiều nốt thăng trầm của cuộc sống, không tránh khỏi việc bản thân sẽ già dặn đi, anh thêm phần lão luyện và trưởng thành. Nhưng tại sao cô gái mà anh yêu luôn xinh đẹp khiến ai cũng phải ngưỡng mộ như vậy. Chính anh cũng là nạn nhân bị cô làm cho hút hồn rồi.
"Anh còn việc gì không?" Vẫn còn sớm, đồng hồ chỉ tám giờ tối, cô sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.
"Không có." Anh trả lời dứt khoát, ngồi xuống giường nhìn cô.
"Chúng ta đi dạo chút?" Hôm nay khí trời mát mẻ, đi tản bộ ở bãi biển là thích hợp nhất.
"Lập tức nghe lời em." Trần Phong hơi nghiêng đầu cười ngọt.
Tô Hiểu Du đứng hình nhìn anh, giữa anh và cô dường như mắt xích khoảng cách dần bị cắt bỏ.
Cái quai áo mỏng nhỏ trên vai cô đột nhiên trơn trượt từ da thịt mềm mịn của cô xuống, để lộ xương quai xanh hấp dẫn lên lên xuống xuống theo hơi thở của cô. Trần Phong nhìn thấy, cơ thể khó chịu, nuốt nước bọt nhìn cô say đắm. Sau đó vươn bàn tay thon dài tới cô.
"A~"
Cô đỏ mặt trước hành động của anh, thâm tâm dường như bùng nổ.
"Đừng có dụ anh phạm tội. Trời trở lạnh rồi, muốn ra ngoài mau mặc thêm đồ kín đáo, anh đợi." Anh đưa tay kéo quai áo cô lên, giọng trầm mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-ve-nha-nao/1433236/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.