"Con gái nhà Cố gia thì sao? Nếu là đứa con gái hiền lành thì đâu đến nỗi này."
Giản Ngọc Thúy ngẩng đầu nhìn gương mặt cương nghị của Lục Lâm Cổ, toàn thân bất giác run rẩy. Chồng của bà không tức thì thôi, một khi tức giận có tính phá hủy còn lớn hơn bom nguyên tử.
"Ơ kìa, chỉ tại Tiêu Bá nhà chúng ta nóng vội, ông đừng trách con bé."
"Hừ. Không dạy dỗ được chúng nó thì đẻ ra làm gì."
Giản Ngọc Thúy nhẫn nhịn trong lòng, đôi mắt tỏ đầy sự sợ hãi. Khi ở bên mỹ Lục Lâm Cổ luôn mềm dịu với bà, chỉ khi về nhà lại trở về với tính lạnh lùng vốn có từ xưa. Tất cả chỉ vì hai thằng con nghịch tử mà Giản Ngọc Thúy bị vạ lây cơn phẫn nộ, lần này về đây nhất định phải dạy bảo lại hai đứa nó từ đầu mới được!
"Con bé nó rất tốt, gia thế lại phù hợp. Làm vợ của Tiêu Bá nhà mình mới là thích hợp."
"Mau gọi thằng con trai quý hóa của bà về đây." Lục Lâm Cổ đứng bật dậy đi lên lầu một mạch, từ dưới nhìn lên dáng vẻ uy phong đầy khí chất, chả trách Lục Tiêu Bá tính ngang ngạnh cũng giống bố đến vậy.
[...]
"Mẹ? Bố?" Lục Tiêu Bá bước vào nhà, mặt mày tỏ rõ sự không vui. Họ sao lại về nước chứ? Về gấp như vậy cũng không báo trước cho anh.
"Ai da~ Mấy tháng năm không sang thăm mẹ, mẹ nhớ con chết rồi!" Giản Ngọc Thúy nhìn thấy con trai không cầm được lòng liền đi đến ôm chầm lấy, nụ cười sắc sảo của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-ve-nha-nao/1433278/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.