"Được vậy thì hôm nào em cũng muốn có một lễ cưới hoành tráng." Nhìn Trần Phong đắm mình vào cô, Tô Hiểu Du không giấu được vui vẻ.
"Vậy thì mỗi ngày sẽ chọn cho em một chiếc váy cưới. Vừa hay anh cũng muốn ngắm nhìn em trong bộ lễ phục cô dâu." Trần Phong vuốt nhẹ mái tóc cô, đôi mắt hơi khép hờ lại thưởng thức hương thơm từ tóc và cơ thể cô.
"Anh thừa tiền sao?" Cô bĩu môi, đôi mắt nâu đẹp đẽ khẽ chớp một cái.
"Đúng là anh thừa tiền."
Trần Phong nghe vậy bật cười. Quả đúng là anh có rất nhiều tiền. Sống ở đời hai mươi chín năm nhưng tiền anh kiếm ra rất ít khi dùng đến. Anh muốn tích góp lại sau này có chết đi cũng đóng góp công ích cho xã hội. Ai ngờ nửa đường gặp được cô. Người mà anh muốn chăm sóc cả đời trong nhung lụa.
Tô Hiểu Du nghe điệu bộ tự mãn của anh, khóe miệng giựt giựt.
"Thật ra số tiền anh kiếm ra chỉ muốn em tiêu hết. Sợ em cả đời không tiêu hết được." Anh nhìn cô, khuôn mặt kiều diễm đang lóe lên vài tia bất mãn. Hình như chính anh đang làm cô hiểu nhầm rằng mình tự cao tự đại rồi. Nhưng không sao, vốn dĩ lời anh nói là sự thật thì có gì mà phải ngại?
Tô Hiểu Du cười nhặt ngẽo, tay xua xua bất cần, vai nhún lên vài cái để lộ đường cong vòng một hấp dẫn.
"Anh nghĩ em cần tiền của anh ư?"
Trần Phong nhéo nhéo mi tâm. Hai tay thắt chặt tấm lưng nhỏ của cô.
"Anh đâu có nghĩ vậy."
"Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-ve-nha-nao/1433316/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.