Trái tim Diệp Thành chưa bao giờ đập nhanh đến vậy.
Âm thanh kia?
Âm thanh kia?
Anh xoay người lại, như người máy, nhìn chằm chằm khóa cửa phòng của Từ Lạc.
Là thật sao?
Không phải là mơ rồi đi?
Tiếng chốt cửa được mở khi nãy, là tồn tại chân thực sao? Anh không phải là nghe nhầm rồi chứ?
Hầu kết Diệp Thành chuyển động, ngón tay anh bỗng trở nên run run.
Anh từng kí bao nhiêu hợp đồng làm ăn trị giá vài trăm triệu, từng xung đột với ban lãnh đạo cấp cao quyết định sống chết cho Tập Đoàn Diệp Thị, từng đối đầu với đối thủ cạnh tranh của mình đến sứt mẻ trán. Anh trải qua nhiều sóng to gió lớn đến vậy, nhưng anh vẫn chưa hề có một khắc nào khẩn trương như lúc này.
Diệp Thành nuốt một ngụm, duỗi tay, cầm lấy tay nắm cửa.
Nếu như cửa vẫn khóa, như vậy chính là do anh uống nhiều rượu nên nghe nhầm, và anh vẫn phải tiếp tục vùng vẫy, tiếp tục đau khổ chờ đợi, chờ Từ Lạc cho anh đã hãm sâu một ít hi vọng.
Nhưng còn có một loại khả năng khác.
Diệp Thành nắm tay cầm cửa lạnh như băng, cảm giác của anh lại giống như đang làm một quyết định trọng đại nào đó. Anh đứng đó ngâny ngốc một hồi, khẽ cắn răng, kéo tay nắm cửa xuống.
"Cạch" một tiếng.
Cửa vậy mà lại mở ra được.
Trái tim anh cơ hồ muốn nhảy từ lồng ngực ra ngoài.
Cửa kia không khóa, nó được mở ra, cái này chứng minh điều gì?
Nó chứng minh rằng, Từ Lạc mà anh cầu xin khi nãy, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-yeu-lai-nhe/47689/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.