Không gian yên tĩnh. Mãi lâu Từ Lạc mới an tĩnh nói,
" Diệp Thành, chúng ta về nhà đi."
Diệp Thành nhìn sắc mặt cô, đành phải nuốt xuống những lời trong lòng chưa kịp nói. Gật đầu với cô, hân nhỏ giọng, "được."
" Tôi không muốn lái xe, anh đưa tôi về đi." Từ Lạc nói xong, liền từ sau quầy cầm đồ của cô lên, tắt điện trong tiệm, trầm mặc đi ra ngoài.
Diệp Thành nhìn cô khóa cửa xong, hắn đi đến bên cạnh Từ Lạc, nói, " tuyết hơi nhiều, anh ôm em qua xe."
Từ Lạc giống như đang suy nghĩ cái gì đó, cũng không có phản đối. Diệp Thành thở phào một cái, khẽ cong eo mà ôm ngang Từ Lạc lên, từng bước cẩn thận đi qua đất tuyết trơn trượt.
Xe một đường chạy nhanh về khu chung cư. Vừa về đến nơi, Diệp Thành đi theo Từ Lạc lên tận phòng của cô. Bật đèn lên, trong phòng có vẻ hơi âm u một chút, vì ánh đèn màu vàng chiếu yếu ớt.
Từ Lạc tiến đến Sôpha, đặt túi xách qua một bên, cực kì mệt mỏi tựa vào ghế.
Diệp Thành giúp cô đóng cửa lại, nhìn dáng vẻ của cô, hắn hỏi, " có đói không? Anh mua chút đồ ăn cho em."
Từ Lạc lắc đầu, " không muốn ăn đâu."
Diệp Thành nghe vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ là mgooif xuống nhẹ nhàng bên cạnh cô, hai người nhất thời đều lâm vào trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Thành mới mở lời, " Từ Lạc, trong lòng em, thực không có lời gì muốn nói với anh sao?"
" Không có gì hết, anh về đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-oi-yeu-lai-nhe/47751/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.