Hoàng Bác đến gần ao định rửa mặt, bỗng phát hiện qua ánh sáng phản chiếu của ao nước, hình như trên vách núi trong phiến đá lỏm chỏm có hiện hàng chữ thì phải.
Ngước mắt nhì lên, không sai phía đối diện mình có phiến đá to như bình phong có khắc bốn chữ to, có hai cạnh ghi là: Hữu Long Đãi Thời (có lòng chờ đợi)
Chữ viết long phi phượng vũ, nét viết tràn đầy khí thế hùng vĩ, nhưng đã mơ hồ chắc bởi niên đại quá lâu.
Trong lòng sửng sốt, Hoàng Bác thầm nhủ: “Hữu Long Đãi Thời, chẳng lẽ dưới sơn tuyền này có ẩn náo một con rồng? Chờ thời xuất thế? Không đúng, rồng là vật thần, phàm nhân làm sao mà thấy chớ? Qua phiến đá có chữ, đã chứng tỏ có người xuống đây, vậy họ lên núi bằng cách nào?”
Suy nghĩ hồi lâu bỗng thấy nực cười, người ta chỉ cần có sợi dây thừng dài thì có thể lên xuống dễ dàng thôi mà.
Như vậy, chắc họ khắc bốn chữ tại đây là ý gì? Nhìn kỹ phiến đá, phát hiện phía sau hình như có khe hở và có động huyệt, nhất thời cảm thấy hiếu kỳ, đi đến dùng tay hết sức lôi tảng đá ra ngoài.
Vừa mới kéo ra một khe hở hơi lớn, chợt nghe tiếng “xẹt” có hai bóng xám trắng từ bụi cỏ dại dưới hốc đá bay qua. Vì bất ngờ, Hoàng Bác liền hoảng vía nhảy qua một bên, khi nhìn kỹ lại thì cảm thấy nực cười.
Thì ra là hai con thỏ hoang xám trắng, đã chui vào bụi cỏ bên kia, sau đó lại lú đầu vương hai tai bự về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-song-kiem/2012235/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.