Đó là một đêm không trăng không tuyết.
Mây đen che hết bầu trời, mưa tuyết lại chậm chạp không chịu rơi xuống, ngay cả gió cũng dừng lại, khiến cho người ta có vài phần nóng ran khó chịu, lăn qua lộn lại mà không chìm vào giấc ngủ được.
Đoạn Tê Hộc không ngủ.
Hắn đã sớm đưa vợ con đến hậu viện, ngồi một mình trong phòng chính tiền viện, ra lệnh cho tất cả thủ hạ bao vây Đoạn phủ như thùng sắt, Đoạn phủ nhìn không khác ngày thường, nhưng thật ra lại là ngoài lỏng trong chặt, phòng bị nghiêm ngặt.
Ngón trỏ Đoạn Tê Hộc hơi cong, cái có cái không gõ lên mặt bàn.
Hắn đang đợi.
Đợi kết quả Lâm quản sự đem năm mươi tên tử sĩ đánh Hưng phủ bất ngờ.
Cũng đang chờ “lệ quỷ” gan to bằng trời kia tối nay có đến cửa lần nữa hay không.
Giữa Đoạn Tê Hộc và Hưng Mậu thật ra thì cũng không có ân oán không chết không thôi, nhưng một núi không thể chứa hai cọp, hai người đều biết, thành Thả Mạt sớm muộn chỉ có thể chứa một vương giả, hai bên cũng đang tích góp lực lượng, chờ đợi cho đối phương một kích trí mạng.
Bây giờ Đoạn Tê Hộc chờ không nổi nữa, chuyện xảy ra trong thọ yến khiến hắn sinh ra dự cảm trước nguy cơ mà trước đó chưa từng có.
Hưng Mậu phải bị diệt trừ, hơn nữa tuyệt đối không thể kéo dài nữa.
Đêm dài lắm mộng, không nên chậm trễ nữa, so với ngồi chờ chết, không bằng đánh đòn phủ đầu.
Tối nay, thành bại chỉ vào lúc này thôi.
Hắn sai người đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-song/318809/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.