Tả tướng Mục quốc là một người tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, hẵng còn trẻ mà đã thành danh, văn võ song toàn, tâm chí cao xa, trù mưu ở ngực, thề rằng phải phò tá minh quân làm nên một sự nghiệp oai hùng, nhưng vừa mới nhậm chức quan không đầy một tháng đã bị một nhân tố ngoại lực đặc thù nào đó tác động, thắt lưng, cơ bắp toàn thân đều bầm tím, chỉ có thể nghỉ ngơi vài ngày, tĩnh dưỡng nằm trên giường.
Tiểu thị vệ cõng vạc trên lưng là một người thân to não ngắn, cậu suy đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ được là do áo giáp quá cứng nên cứa đau tả tướng đại nhân da non thịt mềm, hoàn toàn không nghĩ tới việc tại sao tả tướng không biết võ công lại phải "phi" từ trong tẩm điện ra.
Là một người luôn luôn tuân theo lý niệm "nam tử hán dám làm dám chịu", tiểu thị vệ quyết định phụ trách tới cùng, theo lời đề nghị tình ý sâu xa của tiểu vương gia, cậu trịnh trọng đứng ở cửa phủ ba ngày.
Ba ngày sau, tả tướng đỡ ngang hông khập khễnh đi ra khỏi phủ, dự định tiến cung dâng lời can gián một lần nữa.
Tiểu thị vệ hổ đầu hổ não vọt tới, cõng nam nhân mặt đầu dấu chấm hỏi lên lưng, ba bước cũng hai bước, sải bước làm xe ngựa cho tả tưởng.
Lực chân của tiểu thị vệ rất vững vàng, đi đường không xóc nảy chút nào, từ tướng phủ đến cung thành.
Mặc dù quãng đường không xa song tả tướng vẫn rơi vào trạng thái chết máy, hai tai đỏ bừng bừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ta-biet-bay/2097283/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.