Cố Thanh Dục mười bốn tuổi bị sư phụ gạt lên cô sơn, ngày đó khi gã lên núi, tiểu đạo sĩ bảy tuổi rưỡi mặc một bộ đạo bào màu trắng, khoanh chân ngồi thật cao bên cạnh vách núi, mái tóc dài không được búi lên xõa ở sau lưng, thoạt nhìn mềm mại vô cùng.
Có lẽ là bởi vì sau khi leo nũi gã thở quá mạnh mà tiểu đạo sĩ đang tĩnh tọa cũng phải quay đầu nhìn một cái, ngũ quan chưa vỡ nét trắng nõn thanh tú, hàng lông mày xinh đẹp như thiếu nữ.
Cố Thanh Dục trời sinh tâm dã tay thiếu, gã nhìn tiểu sư đệ tương lai của mình, trong đầu hết lần này tới lần khác cứ xuất hiện năm chữ "con dâu nuôi từ bé".
Không ai có thể chống cự nổi với một tiểu đạo sĩ như vậy, Cố Thanh Dục nhớ khi đó gã cực kì muốn ôm đạo sĩ lên khỏi mặt đất bởi trời giá rét tuyết lớn, một đứa nhỏ tầm tuổi này đáng lẽ ra phải được ở trong phòng sưởi than ấm mới đúng, vì thế gã hoảng loạn lại cục súc ho khan một tiếng, qua quýt kéo kéo nếp nhăn áo, lại cọ hai tay lên người cho đến khi đỏ lên, lúc này mới thận trọng đi tới phía trước.
— nhưng gã có chết cũng không nghĩ tới, tình nghĩa sư môn mà gã mong đợi lại là khởi nguồn cho tiếng kêu thảm thiết vang vọng cô sơn của mình.
Tiểu đạo sĩ vừa qua đầu gối gã đã thủ sẵn cổ tay hất tung gã trênmặt đất, đôi mắt đen láy trong suốt chẳng buồn chớp lấy một lần.
Sau khi đánh bại gã,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ta-biet-bay/2097287/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.