Không biết qua bao lâu, Tiêu Phàm mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó vội vàng ngồi xếp bằng, cảm nhận được sự thay đổi của bản thân.
Khiến hắn vui mừng chính là, thân thể của mình cũng không có khác biệt quá lớn, khác biệt duy nhất chính là hắn cảm giác cặp mắt của mình có chút thay đổi.
"Thật đáng sợ, về sau vẫn là không nên thử dùng ngoại lực để kích thích Đồng Thuật thức tỉnh. Quá nguy hiểm." Tiêu Phàm thở sâu, bình phục suy nghĩ một chút.
Giờ phút này, thỉnh thoảng đôi mắt của hắn vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, nghĩ đến hành động trước đó, Tiêu Phàm không khỏi hoảng sợ.
Một lúc lâu sau, Tiêu Phàm mới lấy lại tinh thần. Hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu, trong quá trình hôn mê, hắn chỉ cảm thấy đau đớn, hoàn toàn không cảm nhận được những vật khác ở chung quanh.
Cũng may, hắn tiến vào trong tiểu thiên địa tu luyện, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện khó tưởng tượng gì nữa.
"Tiểu Hắc, ra đi." Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, cách hắn không xa, một cái đầu nhỏ nhô ra, sau đó, rất nhanh lại chìm vào trong lòng đất.
Rất lâu sau đó, chung quanh vẫn không có động tĩnh gì.
"Ta đã nhìn thấy ngươi, còn không ra, ngươi nên nghĩ đến hậu quả." Tiêu phàm lại nói, trong giọng nói lộ ra sự uy hiếp rõ ràng.
Phù một tiếng, một bóng đen từ mặt đất xuyên lên. Ngay sau đó, một con rồng nhỏ màu đen xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, con rồng nhỏ này dĩ nhiên chính là Cửu Âm Thần Long.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-sat-than/827845/chuong-1870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.