Thân ảnh của Bạch Tiểu Lại và Diệp Trầm Thu cũng khuất trong màng điện mang và những đóa hoa dày đặc, lúc đầu còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, cuối cùng chỉ thấy được những đóa hoa bay múa đầy trời, lâu lâu bên trong lại truyền đến vài thanh âm của quyền cước giao nhau, cả hai giống như bị một biển hoa bao phủ. thỉnh thoảng có vài đóa hoa từ trong biển hoa đó bay ra, đập trên mặt đất, lập tức tạo thành một một cái hố sâu vô cùng lớn.
Bốn phía tràn ngập một mùi hương ngửi vào có chút quỷ dị, Đường Phong ngửi một chút, phát hiện nó không có độc mới yên lòng lại.
Trận chiến của Bạch Tiểu Lại và Diệp Trầm Thu đã tới hồi gây cấn, từ ngoài nhìn vào, giống như Bạch Tiểu Lại đang ở thế hạ phong, bởi vì cả người của nàng đều bị cao bọc trong biển hoa, thi thoảng sẽ có mấy đạo ánh sáng chói mắt truyền ra từ bên trong. Nhưng chi một lúc sau, biển hoa đầy trời bỗng nhiên nổ tung, một tia chớp sáng như ban ngày phá biển hoa mà ra, tựa như phi long nơi cửu trùng, hai đạo nhân ảnh giao thoa liền tách ra, Bạch Tiểu Lại khí định thần nhàn, thần thái tựa như tiên nữ hạ phàm, hữu ý vô ý che chắn trước mặt Đường Phong, còn Diệp Trầm Thu rít lên một tiếng đầy đau đớn, lùi xa vài trượng.
Nhìn ra được, lần tranh đấu này Bạch Tiểu Lại đã cao hơn một bậc.
Đường Phong nhìn chung quanh, trong lòng không khỏi chấn kinh. Không biết từ khi nào, lấy mình làm trung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong/450035/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.