- Ngươi tưởng nhớ ta?
Đường Phong cười hắc hắc nhìn hắn.
Lão Tư Đồ lộ ra vẻ xấu hổ, vôi vã gật đầu nói:
- Có một chút, dù sao ngươi cũng là người duy nhất có ân với ta, tuy rằng Tư Đồ ta chỉ là một đám linh hồn nhưng cũng là người tri ân báo đáp.
Thấy hắn ăn nói khẩn thiết, Đường Phong cũng không trêu đùa thêm nữa, đưa tay lấy từ trong Không Gian Mị Ảnh ra thứ gì đó, mở miệng nói:
- Nhìn, đây là thứ gì!
Tư Đồ trừng mắt nhìn, toàn thân run rẩy, thanh âm bị lạc đi:
- Đây, cái này... Không thể nào là...
- Chính là nó không phải thứ gì khác.
Đường Phong gật đầu
- Chuẩn bị cho ta?
Lão Tư Đồ có chút không thể tin tưởng, hắn biết trước đây Đường Phong có một vật như vậy nhưng Đường Phong cũng đã nói qua với hắn thứ kia là để chuẩn bị cho một người khác. Tự nhiên lão Tư Đồ cũng không tìm cách để khiến nó thuộc về mình.
Thế nhưng hiện giờ Đường Phong lấy ra thêm một khối nữa, dụng ý của hắn không cần nói cũng biết.
- Đương nhiên, nếu không để cho ngươi xem làm gì.
Đường Phong trợn trắng mắt.
Lúc này lão Tư Đồ đã để tiểu bạch long phủ phục xuống đất, khóc lóc than thở:
- Đại thiếu, quả thực giữ chữ tín, đại thiếu gia, ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta a!
Khiến cho lão Tư Đồ kích động như vậy tất nhiên là khối Tái Sinh Thạch Đường Phong lấy từ bên trong Dị Bảo Điện ra ngoài. Thứ này là tài liệu dùng để trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong/670875/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.