Sáng sớm tỉnh dậy, Yên Tử cảm thấy tay chân không còn thuộc về mình nữa. Thử cử động một chút....
Tê...ê...ê...
Bất hạnh! Cuộc đời thật là bất hạnh mà...
Xoay người, nhìn cái ' đầu sỏ ' đang ngủ say như heo chết ở bên cạnh, thật.... Yên Tử có xúc động muốn tống cho nàng một đá lọt giường.
Hít sâu.... hít sâu....
Yên Tử : " NGÔN TỊNH LÂM!!! CHỊ THỨC DẬY CHO EMMMMMM........!!!!! " giận rồi, tức giận rồi đó nghen!
Tịnh Lâm mắt nhắm mắt mở nhìn Yên Tử đang phát khùng ở bên cạnh, bất giác mỉm cười. Ân! Dễ thương quá à ~ ( má ơi! )
Sùng máu! Có thấy chưa? Ai đời đâu thấy người ta đang tức muốn ói máu mà lại cười toe toét như con điên ở trại tâm thần!
Bất lực!
Tịnh Lâm : " Nha.... Tử, sớm! " ôm chăn, hướng Yên Tử hóng hóng mấy câu.
Yên Tử : " * ba đường hắc tuyến * xin hỏi Ngôn tiểu thư, có thể phiền ngài cởi trói giúp em được không? " cười? cười cái nồi gì mà cười? chị rất thích xu hướng SM phải không?
Tịnh Lâm : " Á? À! " nhắc mới nhớ nha, hắc.... còn chưa có ' giải phóng ' cho con người ta nữa a.
Đưa tay, thoắt một cái cởi trói ra, chà chà.... tay đỏ hết rồi a. Nhìn vào hai cái ' song thủ ' đỏ đến chói mắt của mình, Yên Tử muốn khóc cũng không khóc được, ngậm ngùi, cay đắng trào dâng.
Có chút áy náy thoáng qua, nhưng hồi tưởng lại mấy bức ảnh thân mật cùng với cái gì mà ' San San ' của Yên Tử là Tịnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/1934672/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.